Trầm ngâm bên ly cà phê, cậu bạn tôi tâm sự: “Chẳng hiểu sao, cuộc sống vợ chồng tao giờ chán quá. Mới có 7 năm, hẵng còn trẻ, mà về nhà, mỗi đứa một góc, thích làm gì thì làm. Tao thấy, vợ tao, hình như nàng chẳng còn cần đến tao nữa”.
Cách đây mấy hôm, một cô bạn khác cũng kể: “Giờ chẳng còn cảm xúc gì với chồng nữa, cảm thấy có chồng cũng được mà không cũng chẳng sao. Cái tha thiết buổi yêu nhau giờ xa xôi quá. Vợ chồng tao sống cùng một nhà nhưng tao thấy mình độc lập tình cảm với lão ấy”.
Cả hai câu chuyện của bạn tôi đều buồn. Điểm chung của những câu chuyện ấy, là cuộc hôn nhân đã đi vào nhàm chán và quan trọng nhất là việc mất niềm tin về nhau khiến một trong hai người tách mình khỏi người kia.
Nói ngắn gọn hơn, hôn nhân của họ đang rơi vào cảnh “đồng sàng dị mộng”. Cả hai gia đình bạn tôi, bên ngoài, nhìn có vẻ rất bình lặng và êm ấm, nhưng bên trong đó là những đợt “sóng ngầm” mà chỉ hai người mới hiểu. Sở dĩ, tôi biết điều này vì thật hay, tôi chơi thân với cả hai cặp và họ đều chọn tôi để tâm sự.
Câu chuyện của anh bạn tôi, khởi đầu là chuyện hai vợ chồng thất vọng về nhau trong những câu chuyện nho nhỏ như không chia sẻ việc nhà cửa hay không sắp xếp thời gian biểu cho nhau, dẫn tới sau đó là việc cậu bạn “say nắng” một đồng nghiệp và tạo nên “cơn sóng” nhỏ trong gia đình.
Khi đã hết cơn say, dù cậu bạn cố gắng đến mấy thì cô vợ vẫn không nguôi. Mất niềm tin vào bạn đời khiến cô ngày càng không còn cần tới cậu bạn, và tuy sống chung, nhưng việc ai người nấy làm.
Cô bạn tôi cũng tương tự, thất vọng về chồng từ những thứ nhỏ nhặt đến những chuyện lớn hơn, và nhất là sau khi sinh con, cô cảm thấy mình chỉ cần con là trên hết, còn chồng… cũng chỉ cho có. Bởi vậy mà cô bạn tôi từng không ít lần nghĩ tới chuyện ly hôn. Nàng bảo, nàng chỉ cần con, chồng coi như làm cảnh, nhiều khi chướng tai gai mắt ra phết, nhưng nhắm mắt cho qua để con có bố.<