Hồi nhỏ, vì nhà cách xa trường, tôi ở với bà ngoại để tiện việc đi học. Sáng nào bà cũng gọi tôi dậy từ 5h để quét sân và đun nước. Cậu tôi thường làm việc rất khuya nên hay ngủ quên. Tôi có nhiệm vụ gọi cậu dậy vào lúc 6h sáng và đi mua cafe cho ông cậu ế vợ của mình.
Quán cafe cô Yến cách nhà bà chưa đầy 100m, luôn tấp nập vào buổi sáng. Dân ở đây uống cafe nhiều hơn uống nước. Ngày nào mà họ không được bập môi vào thứ nước đen đắng ấy thì hôm đó cuộc sống sẽ kém đi một phần thi vị. Tây Nguyên có 2 mùa mưa nắng nhưng cafe cô Yến thì mùa nào cũng vậy, vẫn hương thơm ấy, vị đắng ấy, giá tiền ấy.
Mỗi sáng, bước chân vào quán cô Yến nghe hương cafe nồng nàn, không hiểu sao tôi thấy tâm hồn khoan khoái lạ. Tôi đem lòng yêu thích mùi hương ấy vô cùng. Sau này, dù đi nhiều nơi, thưởng thức nhiều loại cafe nhưng không ở nơi nào cafe có được mùi thơm đậm đà như cafe cô Yến.
Trên đường vận chuyển ly cafe, tôi thường dừng chân uống trộm. Ba lần dừng chân như thế thì tôi về đến nhà, ly cafe cũng vơi đi phân nửa nhưng cậu chẳng bao giờ để ý. Lần đầu tiên, tôi vừa nhấp một ngụm phải vội nhổ ra ngay. Vị đắng của nó khiến tôi rùng mình. Nhưng đến lần thứ 2, thứ 3 tôi bắt đầu thấy nó có vẻ ngon ngon. Và tôi bắt đầu biết uống cafe từ ngày ấy. Khi đó tôi mới học lớp hai.
Đôi khi thấy cuộc đời cũng mặn đắng như một tách cafe, cafe không đường.
Cô Yến không đẹp lắm nhưng có nụ cười tươi. Mỗi khi cô cười, hai mắt khép lại chỉ còn như 2 đường chỉ, 2 lúm đồng tiền sâu thẳm và đôi môi hồng tươi thắm. Cô yến có hai chiếc răng cửa cách xa nhau nhưng nhìn cũng không thấy xấu lắm. Bà ngoại bảo, răng thưa là người sống thoáng, không bao giờ để bụng nên tôi rất thích những người răng thưa như cô Yến.
Quán cafe nhà cô Yến đã được truyền đời