“Ngày nào cũng nấu cơm chờ con đến…”
Vào phòng cụ Nguyễn Thị Túc (85 tuổi, quê Thanh Hóa) trong Trại phong Quả Cảm (xã Hòa Long, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh), trò chuyện được giây lát, cụ vồn vã mời tôi bữa cơm trưa. Cụ bảo: “Cụ nấu cơm rồi, nấu nhiều lắm. Nếu không ngại hãy ăn bữa cơm với cụ cho vui”.
Ngày nào cụ Nguyễn Thị Túc cũng nấu một nồi cơm đầy, chỉ để mong con cháu đến ăn cùng mình
Mở nồi cơm điện đã cắm sẵn, tôi hỏi cụ sao một mình lại nấu nhiều vậy? Cụ cầm chiếc khăn ố vàng quệt nước mắt bảo rằng, cụ nấu nhiều cơm sẵn để nhỡ may con cháu cụ đến thăm thì có cơm ăn. Hôm nào cũng vậy, cơm sẵn, thức ăn nhiều để chờ các con ghé qua.
“Nấu để đấy, nếu con cháu không qua thì tối cụ ăn tiếp. Hoặc có các chị nào từ thiện về đây chơi, khách thập phương đến thăm, họ ngồi ăn cùng cụ cho vui”, cụ nói.
Năm 20 tuổi cụ lấy chồng. Nhưng được gần 1 năm thì cụ phát bệnh. Người chồng ghê sợ đuổi cụ về nhà ngoại và đi lấy vợ khác. Sau đó, cụ đi điều trị và thành người ở xóm phong này.
Đến trại phong, cụ gặp một người đàn ông cùng hoàn cảnh, cũng bị vợ bỏ. Họ đến với nhau, căn phòng nhỏ bớt quạnh hiu khi đứa con gái của họ chào đời. Lớn lên, con gái đi lấy chồng. Cụ ông mất, bà lủi thủi một mình sống qua ngày.
“Con gái lấy chồng ở ngay Bắc Ninh này thôi, nhưng nó bận quá, việc cơ quan, việc gia đình, con cái nên thỉnh thoảng mới vào thăm cụ được. Tôi cũng chẳng dám mong muốn gì nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng chúng đến chơi thôi”, cụ Túc chia sẻ.
Với cụ Túc, được ăn cơm với con cháu là món quà lớn nhất
Cụ vui vẻ khoe, mới cách đây một tuần, con cháu cụ vào thăm, còn mua cho cụ rất nhiều thứ.