Và, tử tù Đặng Văn Thế cũng vậy, may mà anh ta chưa hóa điên. Bước sang năm 2008, khát vọng sống của Thế càng trở nên mãnh liệt, ngọn lửa hy vọng không ngừng cháy, chỉ có điều sức khỏe của anh không đựơc tốt, phần vì đã phải “chinh chiến” gần 10 năm trong ngục tối, phần vì bệnh đại tràng của Thế ngày một nặng hơn.
Hy vọng sống sau phỏng vấn của các nhà báo
Một ngày đầu tháng tư năm đó, Thế đang ngồi bó gối trong xiềng nghe ca sĩ Hồng Nhung hát bài “Trở về cát bụi” nhân kỷ niệm 8 năm ngày mất Trịnh Công Sơn thì cán bộ quản giáo Tỵ vào thăm. Thế đứng dậy lễ phép chào ông xong, ông tươi cười hỏi Thế: “Dạo này anh có ăn ngủ được không mà sao gầy thế? Thần sắc anh không được tốt”.
Thế bảo với ông là đang bị đau đại tràng nên không ăn ngủ được. Ông ấy hỏi thế y tế trại đã cho thuốc chưa? “Dạ thưa Ban, cho rồi nhưng chỉ là thuốc giảm đau”. Ông ấy bảo: “Thôi được rồi, tôi sẽ báo bác sĩ Dũng điều trị cho anh, anh cứ yên tâm”. Nói xong ông ấy cầm gói kẹo từ tay cán bộ Hà nói với Thế: “Tôi vừa đi công tác xa về có gói kẹo cho anh, còn bây giờ anh chuẩn bị tinh thần lát nữa có nhóm phóng viên truyền hình vào trại làm phóng sự về các tử tù, anh thay mặt họ trả lời phỏng vấn”.
Hôm đó, Thế trả lời rất nhiều câu hỏi của phóng viên, nhưng có một câu nói mà Thế nhớ mãi, đó là: “Cán bộ trại giam, không phải là những người canh tù mà ngoài đời vẫn nghĩ, mà họ là những người mang tấm lòng nhân ái, đi thắp sáng niềm tin cho chúng tôi. Hay nói cách khác: Họ là ánh nắng ban mai sưởi ấm cho tâm hồn tội lỗi của chúng tôi”. Nhờ có sự quan tâm của Ban Tỵ mà cán bộ trạm xá đã cấp thuốc điều trị đại tràng, sau gần hai tháng điều trị, căn bệnh của Thế đã đỡ rất nhiều, vì vậy sức khoẻ và tinh thần của anh ta được nâng lên rõ rệt.
Tử tù Đặng Văn Thế.
Cho đến một ngày vào khoảng hạ tuần tháng 7, Thế được Ban (cán bộ quản giáo) Viện vào hỏi thăm và thông báo: “Lát nữa có phóng viên của Báo Công an nhân dân vào phỏng vấn Thế. Hy vọng là sau khi bài báo này phát hành, Chủ tịch nước và các cấp có liên quan sẽ lưu tâm đến anh đấy, vì anh bị thụ hình đã lâu”. Trước khi ông rời khỏi buồng giam, ông bảo Thế lát nữa nhờ phóng viên chụp cho tấm hình về bầy mèo con Xe, Pháo, Mã mà Thế nuôi trong tù làm kỷ niệm.
Gần 10 ngày sau thì bài phóng sự “Tử tù đặc biệt” của nhà báo Xuân Luận được đăng trên báo Công an nhân dân. Sáng hôm đó, Thế đang ăn dở bát mỳ tôm thì Ban Viện vào. Ban bảo: “Bài báo nói rất nhiều về cuộc đời và số phận và của anh, còn cả thơ anh viết về cha nữa, cho anh mượn đọc xong rồi trả lại cho tôi để cho cán bộ trong phòng đọc”. Đón nhận tờ báo từ tay Ban Viện, Thế chăm chú đọc đi đọc lại đến ba lần, và đã không cầm nổi những giọt nước mắt, khi bài báo viết rất nhiều điều tốt đẹp về Thế, dù rằng anh là một tử tù đã vì đồng tiền mà mang bất hạnh đến cho mọi người.
Thế giãi bầy trong tự truyện: “Gấp tờ báo lại tôi ngửa mặt lên ô văng buồng giam nghĩ về cuộc đời mình và những việc làm tội lỗi mà mình đã gây ra, nghĩ đến bố mẹ già đang lủi thủi nơi căn nhà xiêu vẹo ở quê. Đựơc sự cho phép của cán bộ trại giam, chiều hôm đó tôi đã gọi điện về cho bố mẹ.
Cầm máy lên tôi chưa kịp nói gì mẹ tôi đã bảo: Cha vừa đọc bài báo viết về con cho mẹ nghe, con cố gắng lên đợt này có lẽ Chủ tịch nước sẽ tha tội chết cho con. Vài hôm nữa mẹ xuống thăm con”. Và hai hôm sau mẹ Thế đã vào thăm con. Theo quy định thì tử tù chỉ được gặp gia đình gián tiếp qua phòng kính, nhưng là tử tù đặc biệt lại chấp hành nghiêm nội quy nên Thế được trại cho gặp tại phòng luật sư.
Đặt chiếc làn lên chiếc bàn đá, chưa kịp lau mồ hôi, mẹ đã ôm chầm lấy Thế mà khóc. Choàng đôi tay lên đôi bờ vai gầy của mẹ, Thế thấy đôi vai mẹ đang run lên và hôm đó anh đã khóc như một đứa trẻ lên ba. Hai mẹ con cứ ôm nhau như vậy rất lâu, có lẽ mẹ sợ Thế tuột khỏi vòng tay âu yếm của mẹ. Mẹ bảo “Cha cũng muốn đi thăm con, nhưng xe không chở được 3 người, còn xe đạp thì đường xa, sức khoẻ của cha lại yếu nên không đi được. Cha dặn dù thế nào đi nữa thì con cũng không được bi quan tuyệt vọng. Con phải chấp hành thật tốt để không phụ lòng tin và tình thương của các bác ở trại”.
Trước khi ra về, mẹ Thế bảo với con: “Mẹ bán ba yến lúa được hai trăm nghìn tý nữa mẹ gửi lưu ký cho con. Còn đây là mấy quả trứng và ít khoai con cầm vào nhà ăn, mẹ chẳng mua gì cho con cả, bây giờ con vào đi, mẹ phải gặp ông trưởng trại một tý”.
Chiều hôm đó, Thế đang ngồi chơi với mấy chú mèo con “Xe, Pháo, Mã” thì Ban Tỵ vào, hỏi thăm về việc gặp mẹ lúc sáng xong, Ban bảo: “Sáng nay mẹ anh có lên gặp tôi và biếu tôi một ít quà, tôi không nhận nhưng mẹ bảo nếu bác không nhận thì tôi không an tâm ra về, sợ mẹ anh buồn nên tôi phải nhận túi khoai, trưa nay tôi mời mọi người ăn rồi, còn ít trứng tôi cầm vào cho anh để anh bồi dưỡng, anh không phải suy nghĩ gì đâu, coi như tôi đã nhận quà của mẹ anh biếu rồi, còn đây là tôi cho anh”. Trước lúc ra về, Ban Tỵ đã bảo với cán bộ quản giáo, khi nào anh Thế ăn thì nhờ đồng chí mang xuống bếp rán cho Thế mấy quả.
Nằm mơ bị giải ra trường bắn
Tối hôm đó, Thế đã suy nghĩ rất nhiều về Ban Tỵ, anh là một tử tù gây ra bao tội ác, vậy mà ông ấy vẫn xem anh như một đứa con lạc lối. Từ ngày bài báo được phát hành , tinh thần Thế phấn chấn hơn nhiều. Anh tự tin nghĩ rằng sớm muộn gì Chủ tịch nước sẽ khai ân cho anh.
Tuy nhiên như cổ nhân đã nói niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi mà tinh thần Thế đang rất phấn chấn hơn bao giờ hết thì hai hôm sau trong cơn ngủ say, Thế đã mơ một giấc mơ khủng kiếp, anh mơ thấy mình bị đưa ra pháp trường để đền tội cho pháp luật. 2h30’ , Thế tỉnh dậy thấy người mình vã mồ hôi hột tự lúc nào. Lấy khăn lau mồ hôi, Thế ngồi bó gối nhìn vào khoảng không mịt mùng của buồng giam suy nghĩ lung tung, Giấc mơ khủng khiếp đó đã làm cho anh hai ngày liền không ăn, không ngủ. Dĩ nhiên là việc đó đến tai Ban Tỵ.
Khoảng 4h chiều ngày 4/8, Ban Tỵ đã cùng cán bộ Hà, hội trưởng hội quản giáo vào thăm Thế và anh em tử tù. Ban hỏi “Có chuyện gì mà cán bộ báo lại với tôi là hai hôm nay anh không ăn, không ngủ?”. Thế kể cho Ban nghe về giấc mơ hôm trước, và nói: Thưa Ban, “con” tin là Chủ tịch nước sẽ tha tội chết cho “con” nhưng giấc mơ đã làm cho “con” hoang mang tư tưởng”. Ban Tỵ bảo với Thế rằng: Cứ yên tâm mà ăn nghỉ, có những lỗi lầm có thể được tha thứ, có những lỗi lầm thì không, nhưng dù thế nào thì mình cũng phải xác định để tâm hồn được thanh thản, rồi Ban kể cho Thế nghe câu chuyện về “Chiếc lá xanh cuối cùng”.
Được Ban Tỵ động viên kịp thời nên tinh thần Thế đã ổn định được phần nào, thế nhưng điều không may đã xảy ra với anh em tử tù một ngày sau đó. Khoảng 5h sáng ngày 6/8 khi tiếng gà ngoài dân vừa ngừng tiếng gáy, thì có tiếng giày đinh nện xuống sàn và tiếng chìa khoá leng keng ngoài hành lang và khoảng 20 phút sau, thì Thế đã nghe tiếng gọi chào vĩnh biệt của tử tội Nguyễn Trọng Điệp, anh ngồi dậy ôm chầm lấy “Xe, Pháo, Mã” không nói một câu gì. Và tự bao giờ cơ thể Thế toát đầy mồ hôi, còn tóc thì đã dựng ngược. Như thường lệ, sáng hôm sau, Ban Việt đã vào trấn an tư tưởng cho các anh em tử tù. Vào buồng tôi Ban hỏi: “Điệp đi rồi Thế có buồn lắm không?”. “Dạ thưa. Điệp là bạn “con” ở ngoài đời nay lại là đồng cảnh thì làm sao mà “con” không buồn! Tuy nhiên “con” cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm vì đêm qua không phải là “con”.
Thời gian vẫn chầm chậm trôi, dòng đời vẫn không ngừng chảy, thế rồi Thế cũng sống “vui vẻ” với “Xe, Pháo, Mã”. Cho đến mùa đông năm 2008. Hơn 4 tháng kể từ ngày bài báo ra đời, cây bàng đầu hiên nhà giam tử tù đã trút hết lá, vậy nhưng Thế vẫn không có gì “tươi mới”, vẫn khắc khoải đợi “mùa xuân”! Rồi đến ngày 28 tháng 12 năm đó, lại có hai nhà báo lại vào trại viết phóng sự về Thế. Tại buổi trả lời phỏng vẫn Thế đã nhờ nhà báo nói giúp anh một lời rằng: “Tôi khẩn thiết cầu xin Chủ tịnh nước tha cho tôi vì sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt, thần kinh tôi có vấn đề”.
Câu hỏi cuối cùng hôm đó của phóng viên là hỏi về việc Thế đã làm thơ sám hối với cha mẹ và bảo anh đọc mấy câu. Hôm đó Thế đã đọc mấy câu thơ về mẹ rằng:
Thương mẹ nhiều con cố nén nỗi đau
Để vươn lên trong quá trình “cải tạo”