Tôi không biết ngoài kia có rất nhiều cô gái như em, như tôi, đang thấy tim mình quặn lên mỗi đợt đông về.
Người ta bảo, mùa đông là mùa yêu. Nhưng với em, mùa yêu là gì? Em chỉ nói với tôi rằng vào cái “mùa yêu của người ta” em thấy lòng mình lạc lõng đến đáng sợ.
Quán quen em hay đến, giờ chỉ có mình em là số lẻ.
Góc phố em hay qua, giờ chỉ có mình em bước đi chầm chậm...
Và người em “hay thương” giờ cũng đã thương một người khác mất rồi.
Cảm giác thế giới đều đã tìm được nửa còn thiếu của mình, có mỗi em là không. Xuân tàn, hạ sang, thu tới, bao mùa trôi qua, em vẫn bền bỉ một mình. Bàn tay em không có ai ủ ấm, bờ vai em không một ai nương nhờ. Tôi hiểu, rằng em cô đơn lắm chứ.
Nhưng em ạ, cô đơn cũng là một cảm giác rất đỗi bình thường, cũng như buồn, như vui. Cô đơn không có gì là sai cả. Thế nên em không cần phải gắng sức che đậy.
Hãy cứ để mình được thẫn thờ một chút, buồn một chút, khóc một chút. Không sao đâu em. Vì sao em biết không? Vì cuộc sống là vậy, nó sẽ đem đến cho mỗi người, ở mỗi thời điểm những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Thế nên, mặc kệ người ta có đôi, mặc kệ người ta có người mới. Em cứ bình tĩnh vỗ về trái tim mình. Và rồi sẽ có một ngày em thức dậy và thấy phía ngực trái rạo rực tin yêu. Dù ngày đó gió vẫn lạnh, trời vẫn xám, thì em cũng sẽ không buồn không đau nữa.
Đó chính là ngày mà em có thể tự tin nói rằng: “Tôi không chờ đợi anh nữa. Tôi cũng không nhớ mong thêm nữa. Giờ đây, tổn thương kia đã lên da non rồi, tôi chỉ đang chờ vết thương lành lại mà thôi”.
Tin tôi đi, ngày ấy sẽ đến sớm thôi, chỉ cần em biết yêu thương và chân thật với chính cảm xúc của mình.
Chúc em một mùa đông "tự ấm".
Kiều Trinh