“Xin chào. Bạn khỏe chứ?”. Người phụ nữ lạ mỉm cười chào tôi và ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh. Cô phải thật nhẹ nhàng mới đặt được thân hình béo ục ịch của mình xuống để không gây ra tiếng ồn quá lớn. Chiếc ghế dường như hẹp đi rất nhiều và nhanh chóng bị lấp đầy đến không thở được.
Sau khi điều chỉnh kiểu ngồi cho thoải mái, cô đưa cánh tay to béo của mình lên bám vào sau ghế. Khoảng không ngột ngạt chen vào giữa và chỗ ngồi của tôi dường như bị thu hẹp lại rất nhiều. Tôi co rúm người và nhích dần về phía cửa sổ.
Cô ta lại tiếp tục nghiêng người về phía tôi và lặp đi lặp lại lời chào hỏi với một chất giọng vui vẻ, lạc quan, thân thiện. Gương mặt cô cao hơn hẳn tôi và muốn trò chuyện được tôi buộc phải quay sang và ngẩng cao để nhìn được cô. “Vâng, xin chào”, tôi trả lời với một giọng điệu khó chịu, khinh khỉnh. Sau đó quay ra ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm cảnh vật phía dưới đường. Thật khó chịu khi phải ngồi với một người béo như quái vật ngay bên cạnh mình.
![]() |
Cô ta huých nhẹ tay tôi một cái. Cảm giác cánh tay nung núc thịt làm tôi thấy kinh sợ. “Tên tôi là Laura, tôi đến từ nước Anh. Thế còn chị? Nhật Bản hả?”. “Malaysia”, tôi đáp lại cộc lốc.
“Ồ tôi xin lỗi. Chị chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi chứ? Nào, bắt tay tôi một cái đi. Chúng ta có những sáu tiếng trên chuyến bay này vậy nên sẽ trở thành bạn đồng hành đấy. Đúng không nào?”. Bàn tay của cô ta vẫy vẫy trước mặt tôi. Một cách miễn cường, tôi giơ tay ra bắt trong im lặng. Laura bắt đầu cuộc trò chuyện mà chẳng cần để ý đến thái độ chẳng mảy may thân thiện của tôi.
Cô hào hứng nói về bản thân mình và chuyến du lịch tới Hồng Kông để gặp gỡ bạn bè. Cô kể lể danh sách những thứ sẽ mua cho học sinh của mình ở ngôi trường nội trú – nơi cô đang giảng dạy. Suốt quá trình đó, tôi chỉ trả lời bằng độc một từ “ừ”. Nhưng chẳng mảy may chú ý đến sự lạnh lùng đó, cô gật đầu hào hứng đánh giá cao sự tiếp chuyện của tôi.
Giọng của cô lúc nào cũng ấm áp và tràn đầy yêu thương. Cô luôn tỏ ra chu đáo khi chúng tôi được phục vụ đồ ăn thức uống để chắc rằng tôi chọn được món ăn tốt nhất với chỗ ngồi thoải mái.
“Tôi không muốn làm phiền cô bởi kích thước “khủng” của mình”, cô nói với sự chân thành nhất. Thật ngạc nhiên, khuôn mặt cô rời xa khỏi tôi một khoảng cho thoải mái và mở một nụ cười sống động nhưng bình tĩnh.
Laura dường như thú vị hơn tôi tưởng. Chắc hẳn cô đã đọc rất nhiều sách và am hiểu những triết lý khoa học để biến những chủ đề dường như không liên quan thành điều đáng quan tâm và dễ hiểu. Các ý kiến cô đưa ra đầy cảm hứng và sự hài hước. Khi chúng tôi chuyển chủ đề đến các nền văn hóa khác nhau, tôi vô cùng ngạc nhiên bởi những ý kiến thông minh và phân tích sắc bén của người phụ nữ ục ịch này.
Trong suốt cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng Laura khiến cho toàn bộ phi hành đoàn và tiếp viên đi ngang qua phải cười đùa với cô. Khi một tiếp viên tham gia vào câu chuyện của chúng tôi, Laura đã tự đùa về kích thước người cô. Các tiếp viên khác dường như cũng hưởng ứng và cười lớn khi người đó cầm lấy tay của Laura và bày tỏ cảm kích “Bà thật sự khiến cho ngày hôm nay của tôi rất tuyệt vời!”.
Vài phút tiếp theo sau đó, Laura lắng nghe chăm chú và đưa ra ý kiến về vấn đề trọng lượng của toàn chuyến bay. Các tiếp viên rất biết ơn và bày tỏ sự tiếc nuối trước khi phải tiếp tục công việc của mình: “Tôi có việc phải đi. Nhưng tôi sẽ trở lại sau và nói chuyện thêm với các chị nhé!”. Tôi đã hỏi Laura: “Cô đã bao giờ nghĩ về việc giảm cân chưa?”. “Không. Tôi đã làm việc chăm chỉ để có được thể trạng và cân nặng như hiện giờ. Thế thì sao giờ tôi phải từ bỏ nó chứ?”.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.