Hôm đó, Diệp đi cùng Tuyết Ngọc. Nàng mặc 1 chiếc quần bó, 1 chiếc áo bó, lắp hàng lông mi cong vút bằng nhựa mềm, đánh phấn hồng như 2 quả táo chín (thời đó táo Trung Quốc chưa bị tẩm thuốc trừ sâu), đeo đôi bông tai có chữ Anna Sui (hình như đó là tên của bà dì nàng).
Ấn tượng đầu tiên về Đinh Ngọc Diệp là nàng vui vẻ, hoạt bát một cách lách chách. Diệp không thể ngồi im một chỗ, nàng xoay xở trên ghế cứ như con chim chích chòe, đuôi tung tứ phía. Cái đầu nàng cứ lắc qua lắc lại trong quán khiến mấy anh phục vụ bàn chóng mặt ngã bổ chửng.
Ngày gặp tôi, Diệp chưa đóng bất cứ một bộ phim nào. Nhưng nàng luôn gây cảm giác việc ấy sẽ đến 1 cách tự nhiên, nếu như con người phải ăn phải tắm thì Diệp phải làm tài tử xi-nê, cấm cãi!
Đinh Ngọc Diệp
Cũng vào hôm đó (được coi là ngày dài nhất trong cuộc đời Lê Hoàng), tôi rất ngạc nhiên khi nghe Diệp nói rằng nàng đang là…nhà báo. Với tư cách sinh viên gì đấy, nàng hiện thực tập ở 1 tờ tạp chí. Điều tiết lộ động trời này khiến tôi choáng váng.
Trong con mắt thiển cận, cũ kỹ và yếu bóng vía của Lê Hoàng, nhà báo phải là những người đức độ, có kiến thức vô biên và có lòng nhân ái còn vô biên hơn nữa. Đấy mới nói về bên trong, còn bên ngoài phải nghiêm nghị, chững chạc, ăn nói như quan tòa, mắt sáng như sao và không đeo lông mi giả che rợp 1 bầu trời. Tóm lại, nếu ký giả là Đinh Ngọc Diệp thì Lê Hoàng chả khác nào là voi ma mút.
Thế nhưng điều ấy lại là sự thực. Nghe đồn, rất nhanh, từ tờ tạp chí đó, Diệp chuyển sang 1 tờ báo lừng danh, là tác giả hoặc đồng tác giả gì đó của thiên phóng sự bất hủ về người mẫu, khiến báo tăng số phát hành lên 1 triệu bản.
Rất nhanh chóng, ai cũng phát hiện ra Diệp có 1 kho kiến thức vô tận về “sô bít”. Nàng đọc vanh vách ai đang yêu ai, ai đang đánh ai và ai đang sắp giết ai. Ngay phút này đây, nàng biết đứa nào đang đánh bài thua, đứa nào đang trốn nợ và đứa nào vừa mua rẻ được cái áo đầm. Không phải Diệp nhiều chuyện, mà nàng nhạy cảm. Một sự nhạy cảm đến hoàn mỹ.
Lê Hoàng
Có nhiều lúc diễn trên màn ảnh, Đinh Ngọc Diệp giống hệt như nàng ngoài đời. Nghĩa là nhảy nhót, tung tăng và quay ngoắt bên nọ, ngoắt bên kia nhanh như chớp.
Một lần tôi dẫn Diệp và Tuyết Ngọc đi ăn vịt quay. Nàng bỏ miếng vịt vào mồm, nuốt chửng với 1 cử chỉ dễ thương và xinh đẹp. Nhưng chả vì thế mà con vịt, kể cả xương, thoát khỏi bụng nàng. Trong nháy mắt, tôi và Ngọc chỉ có rau ăn.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.