Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ. Gia đình tôi rất nghèo nhưng may thay các anh chị em trong gia đình tôi đều học rất giỏi nên sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đều ở lại thành phố và có công việc tốt, nhiều người mong ước.
28 tuổi, tôi đã ngồi ở vị trí trưởng phòng một ngân hàng với mức lương hàng chục triệu đồng. Và sau 3 năm ra trường, khi bạn bè còn đang vất vưởng đi tìm việc thì tôi đã đuề huề tự mua được nhà riêng và có đời sống vật chất khá dư dả.
Tuy nhiên, khác với những may mắn, hanh thông trên con đường học hành, sự nghiệp, tôi khá lận đận trong đường tình duyên.
Chẳng ai lại đi ghen với một người đã khuất. Nhưng giá như tôi không biết đến những cảm xúc trong lòng của anh thì tôi sẽ không thấy lòng bão tố như thế này. Ảnh minh họa.
Suốt thời đi học phổ thông, cho đến những năm đại học, tôi chưa từng yêu ai. Điều này cũng phần vì lý do chủ quan, tôi muốn tập trung vào học hành nên tránh xa chuyện tình cảm. Nhưng phần khác cũng vì tính tôi quá rụt rè, lại không chú ý đến hình thức. Bốn năm ở thành phố mà mỗi lần về quê bạn bè gặp đều bảo, tôi chẳng khác chút nào thuở ở nhà từ cách ăn mặc cho đến lối sống. Trông tôi quê mùa khác hẳn bạn bè.
Vậy nhưng đến khi ổn định công việc, sau nhiều năm tôi vẫn không có ai để ý. Nói nhiều người không tin chứ đến hơn 30 tuổi mà tôi vẫn chưa từng có mối tình vắt vai.
Vậy nên ở tuổi 33, gặp anh, một người đàn ông góa vợ, yêu thương tôi thật lòng và ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ, tôi đã hạnh phúc lắm.
Tôi luôn tin một người đã từng chịu cảnh mất vợ mà lại giàu tình cảm như anh hẳn sẽ nâng niu hạnh phúc đang có lắm. Còn gia đình tôi thì cũng mừng vì cuối cùng, sau bao mong đợi tôi đã được lên xe hoa.
Chồng tôi lại là người Hà Nội gốc, nho nhã, lịch lãm, có công việc ổn định và đời sống cũng