Ngôi chùa hoang giữa nghĩa trang
Dung “ba Tàu” tên thật là Trần Thị Nghĩa (56 tuổi, ngụ nghĩa trang Bình Hưng Hòa , TP.HCM) vốn người ở khu Lò Gốm (Q.6, TP.HCM). Gia đình Dung “ba Tàu” có của ăn của để nhờ nghề bán củi nhưng chẳng may khánh kiệt bởi thăng trầm của lịch sử.
Sau khi tài sản tiêu tán, cả nhà Dung “ba Tàu” có về quê ở Bến Lức, Long An để tính chuyện làm nông sinh sống. Thế nhưng ruộng nương không có, công việc làm thuê cũng không nhiều nên Dung “ba Tàu” quyết dắt mẹ trở về Sài Gòn tính kế mưu sinh.
Dung "ba Tàu" kể chuyện đời cùng PV (Ảnh Hà Nguyễn).
Trong người không tiền, Dung “ba Tàu” quyết định ở tạm một ngôi chùa hoang trong khu nghĩa trang Bình Hưng Hòa. Đầu năm 1980, nghĩa trang Bình Hưng Hòa nằm tách biệt với khu dân cư, 4h chiều đã không còn ai qua lại, đường xá vắng hoe. Có chút e sợ, bà liền khấn vái trời phật thương xót cho tá túc qua ngày.
“Trước khi về sống ở nghĩa trang, tôi từng nghe phong thanh người ta đồn nhiều người đi ngang đây bị nhát. Ngay cả ngôi chùa tôi đang ở, trước khi tôi đến thường xuyên bị sét đánh trúng, không hiểu vì sao từ khi tôi tá túc thì không còn cảnh đó nữa. Có lẽ, ông trời thương người lâm vào bước đường cùng như mẹ con tôi”, Dung “ba Tàu” nhớ lại.
Ngôi chùa không có mái lợp, ngày ráo, mấy mẹ con nằm ra đất mà ngủ, ngày mưa lại chui rúc dưới chân tượng Phật, thức trắng đêm mong mưa mau tạnh. Dung “ba Tàu” tuy là con gái nhưng giỏi giang từ khi còn là cô chủ của cửa hàng bán củi.
Thế nên, khi bàn tay trắng, Dung “ba Tàu” may mắn tìm được công việc làm mướn ở mấy ruộng cải và đắp mộ thuê. Hễ không ai thuê đắp mộ, Dung lại đi gánh phân, nhổ cỏ mướn.
“Tiền công chủ vườn trả có khi là bó cải, mấy cọng hành, dăm ký gạo còn công việc đắp mộ t