Cất bằng cử nhân sư phạm, đi học bán... thuốc phụ khoa (?!)
Mỗi ngày, nắng cũng như mưa, Đỗ Anh Thu (Phú Thọ) thức dậy từ 5h sáng, đi chợ mua thức ăn rồi tất tả trở về nhà nấu đồ ăn và cho con đi học. Căn phòng trọ 20m2 nằm cuối cùng dãy nhà cấp 4 ẩm thấp là nơi cả gia đình gồm hai vợ chồng và cậu con nhỏ chui ra chui vào.
Sau khi đưa con đi lớp, trở về Thu lại ngồi vào góc phòng, ôm chiếc máy tính tư vấn cho khách hàng và chuẩn bị hàng để chồng giao cho khách. Cứ thế, một ngày của Thu kết thúc bằng những tin nhắn tư vấn cho khách lúc đêm khuya.
Sinh năm 1991, sau khi tốt nghiệp ĐH Sư phạm 2, Thu thất thểu về quê sau khi xin việc không thành ở đô thị sôi động.
Về quê xin việc, cô cũng không thể xin vào công chức vì “không quan hệ, không tiền tệ”. Để thoát cảnh tù túng khi ngày ngày thức dậy với tấm bằng cử nhân trong tay mà vẫn phải ngồi nhà “ăn bám” bố mẹ, Thu quyết định gửi hồ sơ vào một trường trung cấp dược của tỉnh.
Sinh viên cần việc làm (ảnh minh họa).
Hết thời gian học, cô về quê lấy chồng rồi mở cửa hàng thuốc. Được một thời gian do kinh doanh khó khăn, hai vợ chồng lại tính cách trở lại Thủ đô để kiếm việc.
Nhờ quen biết một chủ mối hàng thuốc đông y chuyên chữa các bệnh cho chị em phụ nữ, hai vợ chồng quyết tâm xây dựng thị trường trên “mạng xã hội”, để kiếm khách, tư vấn và bán hàng. Với Thu cũng là may mắn vì không lãng phí bằng trung cấp dược.
Cũng như Thu, một ngày bình thường của Nguyễn Hải Giang (Bắc Ninh) bắt đầu bằng việc dậy sớm và đi làm ở quán cà phê cách nơi trọ khoảng 7km.
Sau một ngày vừa làm công việc pha chế, phục vụ, vừa dọn dẹp, trông coi quán đến cuối buổi chiều, Giang về nhà, cho mèo ăn, nghỉ ngơi và kết thúc một ngày. Nhìn vào công việc Giang đang làm