Tuy nhiên, có một ông lão mặc dù không phải là con cháu dòng dõi hoàng tộc vẫn ngày ngày tận tụy chăm sóc, bảo vệ lăng chúa Nguyễn Phúc Thái. Đó là ông Nguyễn Lô, hậu duệ của những người mộ phu tham gia xây dựng lăng các vua, chúa thời Nguyễn.
Túp lều tranh của lão Lô nằm chắn ngang trên lối đi dẫn vào lăng chúa được ví như chiếc chòi canh bảo vệ cho giấc ngủ ngàn thu của chúa Nguyễn |
Người “nô bộc” trung thành
Chúa được mai táng tại thôn Kim Ngọc (xã Hương Thọ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế).
Giữa cái nắng chang chang như thiêu ngư đốt của những ngày hè ở Huế, chúng tôi viếng thăm lăng chúa Nguyễn Phúc Thái. Trên lối chính dẫn vào khuôn viên của lăng chúa Nguyễn, trước mắt chúng tôi hiện ra một túp lều nhỏ được dựng bằng tranh tre nứa lá rất đơn sơ nằm chắn ngang trên con đê nhỏ cũng là con đường độc đạo để vào lăng, hai bên bao bọc bởi hồ sâu. Đó là túp lều của người gác lăng Nguyễn Lô.
Gặp chúng tôi, ông Nguyễn Lô có vẻ hơi ngạc nhiên vì tưởng rằng là những vị khách du lịch bị “lạc đường” hay là con cháu của Ngài hoàng (chúa Nguyễn Phúc Thái) đến thăm viếng lăng tổ tiên.
Tay vấn điếu thuốc, ánh mắt của ông Lô nhìn đăm chiêu, giọng nói chậm rãi, “Tui cứ tưởng mấy anh là con cháu của ngài đến viếng lăng vì cũng sắp đến ngày giỗ của Ngài rồi. Ở đây, quanh năm ít người qua lại lắm, chỉ mình tui ở để trông coi lăng cho Ngài thôi, lâu lâu mới có con cháu của Ngài đến lăng”. Lăng chúa Nguyễn Phúc Thái nằm heo hút giữa núi rừng, ít người lai vãng trừ con cháu trong dòng tộc đến thắp hương, kỵ giỗ mà thôi. Còn đối với khách du lịch thì càng không, bởi lăng chúa không có giá trị về mặt kiến trúc, không bề thế, nguy nga như lăng các vua.
Chúa Nguyễn Phúc Thái sinh năm 1649, mất năm 1691, trị vì chỉ được 4 năm (1687-1691), là chúa Nguyễn đời thứ 5 trong lịch sử Việt Nam. Chúa Nguyễn Phúc Thái nổi tiếng là ông hoàng rộng rãi, yêu dân như con, ông đã ban hành nhiều sắc lệnh rất tiến bộ hợp lòng dân như giảm thuế, giảm nhẹ hình phạt nghiêm khắc, trọng dụng người tài. Chúa Nguyễn Phúc Thái cũng chính là người đã đã tuyên chỉ quyết định dời đô từ phủ Kim Long về làng Phú Xuân, và nơi này về sau trở thành kinh đô của nước Việt Nam dưới triều đại nhà Nguyễn (thành phố Huế ngày nay). |
Ông Nguyễn Lô kể rằng, tổ tiên của ông đã mấy đời trông coi, gìn giữ cho lăng của chúa. Đối với ông đó không phải là nhiệm vụ, trách nhiệm mà là sự vinh dự của dòng họ, tổ tiên mình được chúa ban cho. Cả cuộc đời của lão Lô đã sống và gắn bó với mảnh đất này, với lăng mộ; ông cũng như các bậc cha anh của mình vẫn ngày ngày làm cái công việc trông nom, chăm sóc, bảo vệ Ngài hoàng như bảo vệ gia sản quý giá của mình.
Ông vẫn còn nhớ trước đây, trong thời chiến tranh loạn lạc, lăng mộ của chúa bị bỏ hoang phế, không ai chăm sóc, bảo vệ, lại bị thời gian, bom đạn tàn phá nhiều nên không còn được nguyên vẹn, đổ nát nhiều. Nói đến đây, đôi mắt ông như ánh lên nỗi chua chát: “ Trong chiến tranh loạn lạc tàn phá thì không nói làm gì, đến khi thời bình, cũng chỉ mới đây cỡ chục, mười lăm năm, có nhiều người dân thiếu ý thức còn phá tường lấy gạch về làm nhà; có không ít kẻ xấu vẫn rắp tăm đào mộ bằng được.”
Ông bảo rằng, “Tui làm công việc này à tự nguyện, tui không cần người ta trả lương, chỉ mong sao lăng của Ngài hoàng được bảo tồn, gìn giữ để lại cho con cháu đời sau mà thôi.”
Mặc dù đã bước vào cái tuổi xưa nay hiếm (82 tuổi) nhưng trông ông Lô vẫn còn khỏe lắm. Ngoài công việc hàng ngày là trông coi mấy hồ cá của gia đình quanh lăng, thì ông vẫn không quên nhiệm vụ quét dọn, thắp hương vào những ngày rằm, ngày giỗ và bảo vệ lăng khỏi sự phá phách của kẻ xấu.
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.