Tôi cứ rón ra rón rén vì cứ ngỡ đang mơ. Và kia rồi, cột mốc chủ quyền, hiên ngang sừng sững ở vị trí trung tâm đảo. Trời nắng chang chang như đổ lửa, giữa đường băng nóng như chảo rang, anh em chúng tôi, bất kể quân, dân, thân, sơ, phật, lương đều đứng sát bên nhau mà ngắm mãi lá cờ đỏ sao vàng bay phần phật trên nền trời xanh biếc.

Máu chảy trong huyết quản rần rật, chúng tôi cứ ngây cả người ra mà chẳng nói nên lời. Một cách thật bản năng, trong đầu tôi văng vẳng mấy câu thơ của Lý Thường Kiệt năm nào,
"Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư".
Những công dân trên đảo xúng xính quần áo ra đón đoàn chúng tôi. Tôi biết họ vui thật lòng chứ không chỉ vì quay phim chụp ảnh. Cũng có những hàng quân đón tiếp chúng tôi. Không khí thật chộn rộn, ấm áp tình người!
Khoái nhất là cu cậu được "con xế chạy cơm" từ đất liền gửi ra nên đón tận cầu cảng luôn. Tôi chợt nghĩ lâu lắm rồi không thấy đứa trẻ nào mong ước lớn lên đi làm lính thủy cả. Trẻ con bây giờ chỉ thích làm CEO, làm IT, phải chăng là do thời cuộc cả?

Những công dân trên đảo xúng xính quần áo ra đón đoàn.
Trong đoàn người đón tiếp chúng tôi có Nguyễn Đức Thiện - phó chủ tịch UBND thị trấn Trường Sa Lớn. Nhỏ con nhưng đĩnh đạc, với gương mặt rất lành và tươi, anh kỹ sư hóa thực phẩm này không nề hà nhận nhiệm vụ công tác ngoài đảo xa.
Thế rồi như chưa từng say sóng, nhóm văn công cứ thế đàn hát bập bùng. Ai có việc gì cứ làm, vừa làm vừa nghe. Tiếng hát hòa trộn với cây ghi ta thùng giữa đảo xa sao mà giá trị đến thế! Nó làm tôi nhớ lại ngày nào còn gõ ca cho đồng đội hát trên cao điểm sau buổi hành quân. “Chỉ lính đảo xa mới có, cây đàn ghita một dây. Chỉ lính đảo xa mới hát. Át tiếng sóng, át tiếng gió...”

"Chỉ lính đảo xa mới có, cây đàn ghita một dây..."
Cuộc sống thường nhật trên đảo
Trường Sa Lớn nhìn từ ngọn hải đăng xuống cũng không khác gì một làng quê nào đó trên Tổ quốc Việt Nam hình chữ S. Những mái ngói đỏ chen lẫn với một màu xanh mướt của vườn đu đủ, cây tra, cây phong ba.

"Làng quê" Trường Sa Lớn
Thời khắc trưa trôi thật khẽ, thật chậm. Kỳ lạ biết nhường nào khi đó lại chính là Trường Sa - nơi biển đảo tiền tiêu, nơi vẫn đứng hiên ngang đầu sóng ngọn gió, nơi được triệu triệu con tim Việt vẫn hằng trông ngóng, yêu thương.
Chân dung người lính đảo
Hôm nay, nhớ về Trường Sa, tôi muốn chia sẻ những điều gần gũi, giản dị nhất. Nói đến đời lính mà không cần có chữ "súng", nói về sự hy sinh mà không cần có từ "gian khổ". Ý tại ngôn ngoại, những gì những anh em ngoài đó đã và đang trải qua không thể nói hết bằng lời, đong đếm bằng vật chất.
Chuẩn đô đốc Nguyễn Cộng Hòa, người mà đoàn chúng tôi vẫn thân mật gọi là "Tướng quân" là một nhân vật trong câu chuyện của tôi. Ông có sự đường bệ, uy vũ của vị tướng, sự khoan thai, nho nhã của một thầy giáo, giọng hát của một ca sĩ giọng nam trung, và cái tình thân mật của một người cha, người chú, người anh.
Ít được tiếp chuyện với ông không phải vì ông quan cách đối với đám dân sự chúng tôi mà vì tự chúng tôi cảm thấy ông có nhiều việc cần lo lắng cho hơn 100 con người trong đoàn công tác. Dù vậy, tôi vẫn nhớ mãi lời ông nói trong buổi đầu gặp mặt với chất giọng xứ Nghệ chậm, nhẹ nhưng rõ ràng, nhẹ tênh như một chân lý.
“Hòa bình là điều vô cùng quý giá và đáng trân trọng. Sau bao năm chiến tranh, cả dân tộc ta luôn hướng về hòa bình để ổn định và xây dựng đất nước. Thế nhưng, chủ quyền lãnh thổ là thiêng liêng và tối thượng. Mỗi cán bộ, chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt Nam đều sẵn sàng hy sinh một khi chủ quyền tối thượng ấy bị xâm phạm.”
Một nhà ngoại giao có thể chuyển tải thông điệp ấy theo một cách mềm mỏng và ẩn dụ hơn. Nhưng với người lính chân chính là vậy, từ anh binh nhất cho đến một vị tướng, khi Tổ quốc cần chỉ có sự hy sinh và đó là "chân lý"!
Một chiếc ba lô, một khẩu súng trường, một ngôi sao trên mũ; từ những công việc thường ngày, đến những nhiệm vụ cao cả, thiêng liêng nhất, ở những người chiến sĩ toát lên vẻ giản dị đẹp xiết bao!
Giờ nào việc nấy, đã có phân công, nhiệm vụ tăng gia vẫn phải làm cho tốt. Vì thế, gần đây, bộ đội trên Trường Sa Lớn đã không còn thiếu rau xanh.

Trồng rau trong nhà kính…
Điện mặt trời phát huy rất tốt ở Trường Sa (Điện gió cũng vậy, có điều chất lượng quạt và motor kém quá nên hiện đang bị hỏng nhiều. Điện sinh hoạt vẫn chưa đủ đáp ứng 24/24 cho người dân và chiến sỹ).
 
                        




 
         
     
             
             
             
             
             
             
     
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                            
Chưa có bình luận. Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này.