Biết mình, biết ta…
Nhờ một người quen, PV báo Người Đưa Tin có dịp tiếp xúc với H. - một “tú ông” có “nghề” trong ngành buôn “chân dài” tại tỉnh Vĩnh Phúc. Có “nghề” nhưng H. còn khá trẻ, gã mới ở độ tuổi 30. Nhìn gương mặt H. hiền khô nhưng H. lại tỏ ra khá sành sỏi trong công việc, nắm được nhiều mánh lới.
H. chia sẻ: “Trước đây, em làm thuê nhận lương tháng cho nhà nghỉ này. Nhưng giờ ông bà chủ cho em thuê lại để kinh doanh. Số tiền mỗi tháng em phải trả cho chủ là 50 triệu đồng, 3 tháng đóng một lần”.
Vì người đưa tôi đến với câu chuyện của H, là chỗ thân tình, nên gã cũng chẳng mấy đề phòng, có sao cứ nói tuốt.
H. kể: “Em mới cho “gái” hoạt động trở lại gần chục hôm nay. Tại trước đó 2 tháng, nhà nghỉ này cũng đã bị công an “sờ gáy” rồi”.
Gã thành thật, nếu kinh doanh nhà nghỉ mà không có cái “khoản đó” thì "đói nhăn răng". Đấy là chưa nói đến chuyện thành phố Vĩnh Yên bé tí, rất gần với thủ đô, gần ngay sát khu vực hành chính. Nếu "không biết điều" thì bị không làm ăn gì nổi, chính vì thế, kinh doanh nhà nghỉ thì phải "biết mình, biết ta”.
“Ở chỗ em, bình thường rất ít khách du lịch. Bởi, nếu khách du lịch đến Tam Đảo thì họ lên hẳn trên ấy ngủ nghỉ, chẳng mấy ai lại đi nghỉ ở chỗ thăm quan xa vài chục cây số. Chủ yếu khách đến với bọn em là những cặp tình nhân, bọn choai choai, hay những ông bà lén lút cặp bồ với nhau thôi. Với những đối tượng này thì thời điểm nào cũng có, nhưng rất ít” - H. thông báo tin tức về hoạt động nhà nghỉ một cách rất trung thực.
Những vị khách mà H. kể đều thuộc thành phần có hộ khẩu ngay ở thành phố. Nếu chiểu theo luật thì bất cứ khách nào đến nghỉ đều phải để lại chứng minh thư nhân dân, thậm chí là cả đăng ký kết hôn để nhà nghỉ làm thủ tục tạm vắng, tạm trú, trình báo cơ quan chức năng. Nhưng, họ là dân địa phương, hầu hết nhà đều ở phường nọ, xã kia, chẳng có