Tôi và vợ quen, yêu nhau từ cách nay 6 năm. Tình yêu thời đại học có lẽ với anh cũng đẹp và lãng mạn. Chúng tôi cũng trải qua thời gian như thế.
Cả hai đều từ quê lên thành phố học. Gia đình cô ấy có điều kiện nhưng hàng tháng cô ấy chỉ xin 1 triệu còn lại tự làm thêm để trang trải tiền trọ học và sinh hoạt. Nhà tôi nghèo, mẹ tôi phải vất vả lắm, vay mượn hết tiền sinh viên đến ở phường, mượn anh em họ hàng mới nuôi nổi tôi 5 năm đại học. Tôi cũng đi gia sư để kiếm thêm đỡ bố mẹ.
Quen và yêu em, chỉ có cái xe đạp, tôi còn nhớ có lần đèo em đi chơi. Đến gần cổng công viên thì mưa như trút, tắc đường, hai đứa đứng dưới mưa ướt như chuột lột nhưng vẫn nhìn nhau cười. Cô ấy chấp nhận yêu tôi, không chê tôi nghèo khó và kể cả sau này lấy nhau làm vợ làm chồng.
Ra trường 1 năm chúng tôi kết hôn. Em được vào làm một cơ quan nhà nước, lương không là bao. Còn tôi mãi vẫn không xin được việc gì ra hồn nên đành đi làm thuê cho một xưởng gỗ. Hai vợ chồng đi làm sớm tối, con gái mẹ tôi trông gần năm rồi đành gửi nhà trẻ vì kinh tế eo hẹp, lương vợ chồng không đủ thuê người giúp việc.
Tôi đi làm mộc sớm tối mới về, vợ tôi đi làm về đón con, chăm con, lo cơm nước còn tôi về muộn chỉ kịp tắm táp là vào bàn ăn luôn.
Nhiều khi thấy vợ con cả năm trời không có quần áo mới để mặc. Vợ tôi mặc quần áo cũ của các chị họ cho, còn con tôi hiếm lắm mới có bộ quần áo mới. Đến đồ chơi cũng không có mà mua cho con, nhiều khi tôi thấy mình yếu kém và trách bản thân nhiều lắm.
Tôi lấy đó làm động lực để làm thêm giờ, cuối tuần tôi cũng sang xưởng làm để đỡ vợ con phần nào. Thế nhưng càng cố càng bị thụt lùi, hàng hóa bán không được nên tiền công của tôi mỗi tháng chẳng được bao nhiêu.
Nhiều đêm về vợ con ngủ, tôi ra ngõ ngồi trầm ngâm một mình. Tình cờ một hôm tôi xin về sớm vì hàng họ xưởng gỗ ế ẩm quá. Hôm đó tôi được nhận nửa tháng lương. Tôi rẽ vào hàng